Tôi là Robert.
Em không nhận ra tôi sao?
Tôi đây.
Em không nhận ra tôi sao?
Tôi đây.
Những bí mật của tôi nằm
trong bóng đêm u uẩn. Những giấc mơ không tưởng nối
kết vô thức cuồng loạn với thực tại khiếp nhược.
Cuộc sống thường nhật bị cơn ác mộng xâm thực, nỗi
ám ảnh như sóng tràn qua bờ ký ức thúc dục hành động.
Tôi càng cố xua đuổi những hình ảnh trong giấc mơ thì
chúng càng có cơ hội hiện diện, đâm những cái rễ dài
ngoằng đầy gai nhọn vào vùng suy tưởng.
Mẹ có bao giờ bị ám ảnh bởi những giấc mơ không?
Em có hình dung ra sự đe dọa không?
Bà có nhìn thấy những cái rễ ma quái dị dạng của cơn ác mộng không?
Mẹ có bao giờ bị ám ảnh bởi những giấc mơ không?
Em có hình dung ra sự đe dọa không?
Bà có nhìn thấy những cái rễ ma quái dị dạng của cơn ác mộng không?
"Một đêm nào đó, một đêm loạn
tưởng, tôi sẽ giết chết bà bằng con dao cắt cà chua."
Bà Raskovic.
Tôi là gã hàng xóm ở tầng bốn.
Tôi sẽ giết chết bà bằng con dao cắt cà chua.
Bà Raskovic.
Tôi là gã hàng xóm ở tầng bốn.
Tôi sẽ giết chết bà bằng con dao cắt cà chua.
Tôi biết trước điều đó.
Tôi cố giữ mình tránh xa tội ác đã được định sẵn. Mỗi buổi tối tôi tự giam mình sau cánh cửa có ba ổ khoá, cách ly với quá khứ. Nhưng cánh cửa có ba ổ khoá cũng sẽ không ngăn chận được giấc mộng giết người. Một đêm nào đó, tôi sẽ lần lượt mở từng ổ khoá, bước ra hành lang tối đen. Con dao cắt cà chua nắm chặt trên tay. Căn hộ của bà Raskovic nằm ở tầng trệt, nhìn ra khoảng vườn hẻo lánh. Thành ban công thấp, khuất giữa những bụi tuyết tùng xum xuê. Không phải tình cờ mà trong giấc mơ tôi chọn bà Raskovic. Căn hộ của bà goá rất dễ đột nhập, chỉ cần đi vòng ra sau bụi tuyết tùng, nhón gót đu lên thành sắt, đạp chân lên bờ tường. Từ trong ký ức xa xăm tôi cũng từng sống trong một căn hộ ở tầng trệt, có ban công nhìn ra khoảng vườn hẻo lánh. Trong những đêm mưa sụt sùi, thằng tôi bé nhỏ sợ hãi rúc mình trong góc giường. Nó nghĩ đến những người đàn ông hung tợn trèo qua ban công. Những người đàn ông thường nồng nặc mùi rượu, đi qua hành lang, chui vào phòng mẹ.
Tôi sẽ không để cho nó xảy
ra.
Tôi cố giữ mình tránh xa tội ác đã được định sẵn. Mỗi buổi tối tôi tự giam mình sau cánh cửa có ba ổ khoá, cách ly với quá khứ. Nhưng cánh cửa có ba ổ khoá cũng sẽ không ngăn chận được giấc mộng giết người. Một đêm nào đó, tôi sẽ lần lượt mở từng ổ khoá, bước ra hành lang tối đen. Con dao cắt cà chua nắm chặt trên tay. Căn hộ của bà Raskovic nằm ở tầng trệt, nhìn ra khoảng vườn hẻo lánh. Thành ban công thấp, khuất giữa những bụi tuyết tùng xum xuê. Không phải tình cờ mà trong giấc mơ tôi chọn bà Raskovic. Căn hộ của bà goá rất dễ đột nhập, chỉ cần đi vòng ra sau bụi tuyết tùng, nhón gót đu lên thành sắt, đạp chân lên bờ tường. Từ trong ký ức xa xăm tôi cũng từng sống trong một căn hộ ở tầng trệt, có ban công nhìn ra khoảng vườn hẻo lánh. Trong những đêm mưa sụt sùi, thằng tôi bé nhỏ sợ hãi rúc mình trong góc giường. Nó nghĩ đến những người đàn ông hung tợn trèo qua ban công. Những người đàn ông thường nồng nặc mùi rượu, đi qua hành lang, chui vào phòng mẹ.
Chỉ cần đu người lên thành
sắt, đạp chân lên bờ tường là tôi có thể leo lên
ban công nhà bà Raskovic.
Tôi sẽ chọn một đêm mưa tầm
tã để không ghi lại dấu vết, một đêm mưa nào đó,
dữ dội và não nùng như đêm nay, như đêm qua, như những
đêm kinh hoàng trong quá khứ. Khi những tia chớp sáng lập
loè trên tấm cửa kính vừa tắt, tôi sẽ đu mình qua thành sắt. Bàn tay tôi mò mẫm lên tấm kính cửa sổ ướt
đẫm. Bàn tay không thể xuyên qua lớp kính, chúng cứ
trượt đi theo làn nước. Nhưng ánh mắt tôi có thể
xuyên qua lớp kính, xuyên qua bóng đêm. Ánh mắt tôi tìm
đến bên bà Raskovic. Người đàn bà ngủ say trên cái
giường phủ khăn đỏ, bóng tối nhờ nhợ che lên khuôn
mặt chảy phệ. Tôi thì thào gọi, bà Raskovic, bà
Raskovic.
Nếu bà Raskovic đột ngột thức
giấc, hình ảnh gã đàn ông đứng lù lù bên cửa sổ có
làm bà hoảng sợ, có làm bà thét lên kinh khiếp hay
không. Hay bà lại lặng lẽ chìm vào giấc ngủ vì nghĩ
rằng, gã chỉ là hình ảnh của giấc mơ. Tôi không biết.
Tôi không thể biết được điều gì xảy ra trong đêm
mưa oan nghiệt đó. Chỉ có định mệnh mới biết rõ bộ
mặt kẻ sát nhân.
Mưa lạnh từ phía sau thổi tới,
xuyên qua làn áo ướt, đâm những cái rễ gai góc vào da
thịt. Gió hồ u uẩn từ xa vọng về xao xác ngàn lau. Hồ
nào ở đây, giữa lòng thành phố? Tôi đặt tay lên chốt
cửa. Cánh cửa của người đàn bà cô độc run lên lỏng
lẻo. Con mèo mướp to lớn nằm trong góc nhà bỗng cất
giọng kêu buồn bã. Đôi mắt tím ngắt oán hờn độc
địa đong đặc bóng đêm. Khi tia chớp vừa lóe sáng trên
tán lá thù dù, hình ảnh tôi hiện ra trong đáy mắt con
mèo. Tôi thấy mình dưới đáy nước xanh tím âm u, lá
dương thụ vàng tan nát bủa vây. Nước mắt tôi trào ra,
tiếng rên khàn đặc vướng trên cổ khô cứng lại. Có
đàn thiên nga nào về ngang căn nhà cũ, nghe tiếng đàn
lầm lạc Tschaikowsky. Có mùa mưa nào về ngang vườn cũ,
buông giọt sầu lên những lùm hoa tím dại. Tôi lùi lại,
lùi lại, cho đến khi lưng mình đụng vào thành quá khứ.
Dưới cơn mưa tầm tã tôi lại
leo qua những lùm cây tuyết tùng. Bao giờ cũng vậy, khi
ra đi tôi chỉ là thằng bé năm tuổi, khi chạy trốn tôi
mang gánh nặng tội lỗi nghìn thu. Mưa vẫn còn rơi trên
hồ năm cũ.
Tôi băng qua mảnh vườn đẫm
nước, trở về lại cửa chính. Cái chìa khoá trượt đi
nhiều lần trên ổ khoá. Bàn tay tôi ướt át run rẩy như
không còn sức lực.
Tôi xô cửa bước vào hành lang,
tiếng mưa ở lại phía sau, trôi tuột trong vùng tối đen.
Bên trong nhà cũng tối đen. Bàn tay tôi lần mò tìm thành
cầu thang phía bên trái. Mọi thứ đều quen thuộc, góc
tường bên này, bậc thềm bên kia… phía bên trái cầu
thang là con đường dẫn ra nơi đổ rác… phía bên phải
cầu thang là hành lang dẫn vào căn hộ bà Raskovic. Phòng
tôi nằm tầng bốn, tôi có thể đi thẳng một mạch lên
đó mà không cần mở đèn. Nhưng đêm nay, cũng như bao
đêm về trước, tôi dừng lại ở góc rẽ vào phòng bà
Raskovic. Tôi đứng lặng ở đầu hành lang nhìn vào khoảng
không gian đen đúa. Ánh đèn công tắc điện như một con
đom đóm đỏ, sáng nhấp nháy ngay cạnh cửa căn hộ. Tim
tôi thắt lại, có thể bà ta quên khoá cửa chính. Lạy
Chúa, xin bà đừng quên chuyện hệ trọng đó. Đừng biến
án mạng thành một câu chuyện tầm thường đã có đoạn
kết.
Bà Raskovic cũng có thói quen lần
mò đi trong bóng tối. Tất cả những người ngụ
trong căn nhà này đều có thói quen đi trong bóng tối. Họ
giống những bóng ma rơi rớt lại từ trong bom đạn và
vùng đổ nát của chiến tranh. Những chùm đèn pha lê chạy
dọc hành lang rung leng keng trong những ngày dông bão và cô
đơn, dường như chúng chưa bao giờ được thắp sáng trở
lại từ sau khi bị bom đạn đồng minh dội nát.
Bà Raskovic mang khuôn mặt của
chiến tranh, của đói khát, của hận thù và chết chóc.
Tôi không chọn bà ấy mà sự hận thù của bà ấy đã
chọn tôi. Một lần hay có lẽ nhiều lần, trong hiện
thực tối tăm hay giấc mơ tăm tối, tôi bắt gặp bà
Raskovic - hay bà Raskovic bắt gặp tôi. Khuôn mặt bà góa
đột ngột hiện ra giữa vùng trăng soi xám loãng. Nó như
bộ mặt người chết trôi bỗng trồi lên từ trong bóng
tối đậm đặc lòng thù hận. Tại sao tôi không làm lơ
bước ngang qua. Tại sao tôi lại đứng chết sững nhìn
bà ta mà không rõ bà ta có nhìn thấy tôi hay không. Khoảng
thời gian đó dài ngắn bao nhiêu, không rõ. Chúng tôi đứng
đối diện nhau từ hai đầu bóng tối - dòng thời gian
không ánh sáng chậm chạp trôi đi - bà Raskovic - mùi quế
bay thoang thoảng - bà Raskovic vừa làm bánh ngọt - bánh
táo có nho khô và rắc bột quế - Vi cũng rất thích ăn
bánh ngọt - sao lại là Vi - sao lại là em - tấm khăn
choàng cổ giả lông báo sáng nhờ nhợ lốm đốm, cắt
ngang phần trăng soi và vùng bóng tối - trong bức tranh lem
luốc đó, tấm khăn quàng cổ là cái đĩa tròn, trên cái
đĩa là cái đầu của một người đàn bà chết trôi. Khuôn mặt tái nhợt bồng bềnh trên nước đen.
"Robert. Đó là Moni. Mày đã có mặt bên bờ hồ. Đúng không?"
"Robert. Đó là Moni. Mày đã có mặt bên bờ hồ. Đúng không?"
Không. Tôi thì thào.
Không.
Tôi có chứng cớ ngoại phạm.
Tiếng thang máy bắt đầu khởi động, từ trên cao vọng xuống xè xè - chỉ vài khắc nữa, cửa thang máy sẽ mở toang, ánh sáng sẽ tràn ra xoá đi ảo ảnh - điều đó không xảy ra - không ai cho phép nó xảy ra - tiếng thang máy vẫn chạy xè xè không dứt, âm thanh kỳ dị cứa lên những sợi dây thần kinh đang căng cứng - khích thích kinh khủng - kinh khủng kích thích - tôi không lùi lại không bỏ đi - tôi tiến từng bước xuyên qua hành lang, đến gần bà ta - sự hận thù trong đôi mắt người đàn bà - miệng bà ta há ra như một cái lỗ thủng đen ngòm trên tấm giấy báo bèo nhèo - đôi tròng mắt xoay vòng muốn vọt thẳng về phía tôi - bà nhận ra tôi rồi sao - ánh trăng cũng đang soi trên mặt tôi một vùng xám loãng ghê rợn - nhưng tại sao bà không sợ hãi - tại sao bà không bật đèn lên - công tắc đèn nằm kia, ngay bên cạnh - con đom đóm đỏ nhấp nháy ngay bên cạnh - tại sao bà muốn tàn sát sự sợ hãi trong bóng tối khủng khiếp này - tại sao bà biết trước kết cuộc bi thảm mà sinh ra hận thù. Ý nghĩ thoáng qua làm tôi nghẹn ngào: bà Raskovic có cùng giấc mơ với tôi.
Không.
Tôi có chứng cớ ngoại phạm.
Tiếng thang máy bắt đầu khởi động, từ trên cao vọng xuống xè xè - chỉ vài khắc nữa, cửa thang máy sẽ mở toang, ánh sáng sẽ tràn ra xoá đi ảo ảnh - điều đó không xảy ra - không ai cho phép nó xảy ra - tiếng thang máy vẫn chạy xè xè không dứt, âm thanh kỳ dị cứa lên những sợi dây thần kinh đang căng cứng - khích thích kinh khủng - kinh khủng kích thích - tôi không lùi lại không bỏ đi - tôi tiến từng bước xuyên qua hành lang, đến gần bà ta - sự hận thù trong đôi mắt người đàn bà - miệng bà ta há ra như một cái lỗ thủng đen ngòm trên tấm giấy báo bèo nhèo - đôi tròng mắt xoay vòng muốn vọt thẳng về phía tôi - bà nhận ra tôi rồi sao - ánh trăng cũng đang soi trên mặt tôi một vùng xám loãng ghê rợn - nhưng tại sao bà không sợ hãi - tại sao bà không bật đèn lên - công tắc đèn nằm kia, ngay bên cạnh - con đom đóm đỏ nhấp nháy ngay bên cạnh - tại sao bà muốn tàn sát sự sợ hãi trong bóng tối khủng khiếp này - tại sao bà biết trước kết cuộc bi thảm mà sinh ra hận thù. Ý nghĩ thoáng qua làm tôi nghẹn ngào: bà Raskovic có cùng giấc mơ với tôi.
Tiếng thang máy vẫn chạy xè xè
làm tôi mệt mỏi. Lạy Chúa. Bao giờ thì nó mới chịu
dừng lại. Bao giờ thì nó mới thôi kêu xè xè.
"Bà Raskovic. Nhớ khoá cửa
vào buổi tối. Nhớ cẩn thận khoá cửa vào buổi tối."
Tôi lo lắng thì thào.
"Tôi sẽ nhớ." Bà ta
nghiến răng.
"Khoá thật kỹ." Tôi thở
hắt ra.
"Tôi sẽ khoá thật kỹ."
Bà ta thở hắt ra thù địch.
"Khoá tất cả các cánh cửa,
nhất là cửa ra ban công." Tôi nghẹn ngào.
"Tôi sẽ khoá cửa ban công."
Bà ta nghẹn ngào căm phẫn.
"Bà nên nuôi một con chó."
Tôi muốn khóc òa lên.
"Tôi sẽ nuôi một con mèo."
Ba ta thì thầm độc ác.
Con mèo. Tại sao
lại là con mèo. Tôi quay mình phóng chạy lên những bật
cầu thang quen thuộc, không hề vấp té. Trong phòng khách
nhà mình, tôi vụng về té xấp lên chiếc sofa. “Mẹ,
con muốn nuôi một con chó.” “Thằng điên, tao làm gì
có tiền cho những thứ đòi hỏi ngu xuẩn của mày.”
“Mẹ, con muốn có một con chó.”
Bà ta sẽ giận dữ rút sợi dây nịt ra. Những khi say
khướt như vậy bà ấy đều muốn đánh tôi. Không phải
vì con chó, chỉ vì bà ấy muốn đánh tôi. Nếu có con
chó, bà ấy sẽ đánh tôi và đánh luôn con chó, khi ấy
cả hai cùng đau. Thật tuyệt vời nếu tôi có thể chia
sẻ cùng ai đó một nỗi đau. Sao bà ấy còn chưa đánh.
Đánh đi, đánh đi, mẹ còn chờ gì nữa. Đánh đi, con
muốn một con chó. Tôi gục đầu trên thành sofa, lả đi
trong nỗi đau.
Trong giấc mơ nào đó, tôi tìm
được một con mèo hoang làm bạn. Nhưng con mèo là thứ
xảo quyệt, nó chỉ đến để tìm hơi ấm của tôi chứ
không bao giờ muốn chia sẻ với tôi nỗi đau. Nó trườn
vào giường rên khừ khừ rồi giương móng vuốt ra. Nó
không muốn chia sẻ, nó chỉ muốn chiếm đoạt. Nó mặc bộ áo ngủ màu đỏ chói. Tôi chạy
trốn khỏi chiếc giường của mình, không bao giờ quay
lại đó. Tôi nằm co rút trên ghế sofa, kiệt sức thiếp
đi nhưng không sao giải thoát mình khỏi những nỗi ám
ảnh, chúng đuổi theo tôi, dai dẳng, vào tận trong vùng
tối của vô thức.
Tiếng thở khò
khè của bà Raskovic, tiếng trở mình nặng nề trên chiếc
giường lò xo cũ kỹ và dơ bẩn. Tiếng con mèo rên khừ
khừ trong phòng ngủ. Mùi quế và mùi bánh ngọt lan toả.
Tôi bò dậy, lập cập lấy bông gòn nhét kín hai tai, bỗng
rồi sợ hãi biết rằng, những tiếng động kia không đi
từ bên ngoài vào bên trong, không đi từ tầng trệt lên
tầng bốn. Đó là những tiếng động nằm sẵn từ bao
giờ trong tiềm thức đang lục đục bò ra. Lạy Chúa,
những tiếng la hét khủng khiếp, tiếng vật lộn, tiếng
ném chai lọ. Không, còn có cả những tiếng hát nhừa nhựa và tiếng
cười sằng sặc của mẹ nữa. Một đêm náo nhiệt và
điên loạn. Nồng nặc mùi bia rượu. Một buổi sáng tôi
tìm thấy người đàn bà nằm chết trên giường. Mái tóc
đen xoã rũ rượi. Con dao cắt cà chua cắm trên ngực. Tôi
ôm thân hình lạnh ngắt của bà ấy mà kêu gào. “Mẹ.
Mẹ ơi, con sợ, con cần một con chó.”
Tôi sợ. Tôi thực sự sợ hãi. Cái chết hung ác lại
hiện ra làm tôi sợ hãi. Nếu bây giờ tôi nhắm mắt lại
thì bà Raskovic ở tầng dưới cũng sẽ nhắm mắt lại.
Nếu bây giờ tôi ngủ thì bà góa cũng sẽ ngủ. Chúng
tôi sẽ cùng mơ chung một giấc mơ chết chóc. Tại sao bà
ấy không kháng cự, không chạy trốn số phận. Tại sao
bà ấy cố tình buộc tôi vào sứ mệnh tên đồ tể. Như
mẹ, như Moni. Đàn bà là giống vật độc ác và ngu xuẩn.
Tôi cố không nghĩ đến những điều kinh khủng đó, cố
chạy trốn những giấc mơ và quá khứ của mình. Tôi
uống liên tục và trôi đi trong những cơn ác mộng rùng
rợn khác.
Buổi sáng nặng nề kéo tôi thức
dậy. Bàn tay tôi vấy máu, con dao cắt cà chua nằm bên
cạnh. Không rõ trong giấc ngủ tôi vô tình cứa phải mép
răng cưa hay đó là máu của con mèo, máu của ai đó. Tôi
nằm trong phòng khách hoang mang rã rời, không nhớ nổi
mình đã giết ai. Không biết ai vừa chết đêm qua. Bà
Raskovic hay Vi. Hay là mẹ.
Gã đàn ông trong gương hốc hác
nhìn tôi. Đôi mắt thâm quầng. Nước da tái xanh nhợt
nhạt. Ánh mắt tội lỗi. Diện mạo kẻ giết người.
Tôi vốc nước lạnh tạt vào mặt gã. Cảm giác xa lạ
ập tới, bắt đầu bằng muôn nghìn mũi kim chích trên
mặt. Lạnh, nước lạnh quá. Những thứ vón cục trong
đầu tôi giãn dần, mềm như cái bánh bông lan. Tôi dúi
miếng bánh nóng hổi thơm mùi va ni xuống vòi nước lạnh.
Cảm giác tê tái luồn vào da đầu, thấm sâu tận chân
tóc. Máu rần rật chảy đi phá toang những rào cản. Tôi
lắc mạnh đầu, những giọt nước văng tung toé, xoá mờ
hình ảnh thằng người trong gương. Những giấc mơ quái
đản đã ở lại bờ bên kia.
Đồng hồ chỉ bảy giờ hai mươi
sáu. Tám giờ tôi phải có mặt ở studio.
Ở khúc quanh tầng
trệt, suýt nữa tôi xô vào người bà Raskovic. Bà ấy
đứng chờ sẵn từ bao giờ nơi góc hành lang tối tăm.
Con mèo nằm trong lòng bà ta đôi mắt tím ngát, trong suốt
như thuỷ tinh. Nó cất tiếng kêu “ngao” nhạt nhẽo.
Trên cổ nó thắt sợi dây nơ màu đỏ sẫm. “Chào
buổi sáng.” Tiếng nói xa lạ
bật ra, không rõ từ miệng tôi hay miệng bà góa.
"Robert. Chào buổi sáng."
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của bà Raskovic lướt qua, nó hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt hận thù trong giấc mơ ban đêm. Mùi sữa va ni thoang thoảng. Chắc bà ta vừa làm bánh phô mai. Tôi đứng ở bậc cầu thang, nhìn về góc hành lang bên phải. Ánh sáng ban ngày tràn qua khung cửa kính phía sau lưng tôi, soi một khoảng sáng mờ lên bức tường hẹp. Cánh cửa phòng bà goá ở cuối hành lang chìm trong bóng tối, nơi ánh sáng bên ngoài không thể nào mò đến được. Đêm qua tôi thấy ánh trăng soi trên khuôn mặt bà ấy.
"Ánh trăng nào chứ. Làm sao ánh trăng có thể vào tận nơi tăm tối đó?"
Tim tôi thắt lại và tôi hiểu rằng, những hình ảnh của đêm hôm qua sẽ không bao giờ trở lại hoàn hảo. Những giấc mơ đưa tôi đến với nạn nhân của mình sẽ nằm trong những tình huống khác nhau, những thị giác - thính giác khác nhau và những phản ứng tiềm thức khác nhau. Điều đó có nghĩa là, tôi sẽ không bao giờ đoán biết được điều gì sẽ xảy ra.
"Robert. Chào buổi sáng."
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của bà Raskovic lướt qua, nó hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt hận thù trong giấc mơ ban đêm. Mùi sữa va ni thoang thoảng. Chắc bà ta vừa làm bánh phô mai. Tôi đứng ở bậc cầu thang, nhìn về góc hành lang bên phải. Ánh sáng ban ngày tràn qua khung cửa kính phía sau lưng tôi, soi một khoảng sáng mờ lên bức tường hẹp. Cánh cửa phòng bà goá ở cuối hành lang chìm trong bóng tối, nơi ánh sáng bên ngoài không thể nào mò đến được. Đêm qua tôi thấy ánh trăng soi trên khuôn mặt bà ấy.
"Ánh trăng nào chứ. Làm sao ánh trăng có thể vào tận nơi tăm tối đó?"
Tim tôi thắt lại và tôi hiểu rằng, những hình ảnh của đêm hôm qua sẽ không bao giờ trở lại hoàn hảo. Những giấc mơ đưa tôi đến với nạn nhân của mình sẽ nằm trong những tình huống khác nhau, những thị giác - thính giác khác nhau và những phản ứng tiềm thức khác nhau. Điều đó có nghĩa là, tôi sẽ không bao giờ đoán biết được điều gì sẽ xảy ra.
Trong trò chơi của số
phận, tôi luôn là kẻ bị động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét